5 /5 Mai Nguyễn: Một buổi sáng nắng gay gắt trong căn phòng nóng hừng hừng ở ký túc xá của trường sau gần một tháng sống ở Mai Lĩnh (aka Malibu), tôi nghĩ tôi nên viết gì đó về trải nghiệm đáng nhớ này, và đây sẽ là khởi đầu cho bài cảm nghĩ bốn trang giấy mà lẽ ra nó đã được viết và nộp cho các thầy ở trung tâm.
Mai Lĩnh đón chúng tôi bằng cơn mưa rào còn chúng tôi thì ướt chẳng khẳng gì chuột lội.
Trở về ký túc xá là trở về với căn phòng nóng hầm hập mà tôi đang ở, trở về với căn phòng không có nhiều sự tương tác giữa các thành viên trong phòng, là trở về với không gian sinh hoạt chỉ gói gọi trong chiếc giường tầng trên của tôi, là cả buổi không nói chuyện với ai câu nào, và là mỗi người một cái điện thoại, máy tính, mỗi người ai làm việc người nấy. Tôi không phủ nhận sự dễ chịu của việc có thể tự làm việc của mình mà không cần phải xin phép ai cả, sự tự do có thể đi tuỳ thích mà chẳng cần nói một lời, nhưng kèm theo đó là sự cô đơn. Tôi nhớ căn phòng 508C7 của chúng tôi ở Malibu, nhớ sự mát mẻ hơn dù chỉ là chút xíu của nó, nhớ những tiếng cười, tiếng nói chuyện của những đứa bạn cùng phòng, nhớ cảm giác mát lạnh khi cùng nhau quây quần ngồi trên sàn nhà và ăn một cốc tào phớ mát lạnh, nhớ dáng nằm “tập eo” của tôi và Tú nằm trên giường hưởng chút không khí mát từ chiếc quạt nhỏ.
Malibu cũng có những lúc tôi cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa những người bạn cùng phòng, cùng lớp, cảm thấy thật mệt mỏi giữa đám đông và thật sự muốn về nhà. Mệt mỏi vì không thể hòa nhập được như mọi người, mệt mỏi vì cảm thấy lạc lõng, như một con cừu đen giữa bầy cừu trắng muốt. Mệt mỏi vì sự ích kỷ của mọi người xung quanh. Nhưng rồi mọi chuyện, mọi cảm xúc tiêu cực rồi cũng đã qua, tôi lại thấy nhớ những khoảng thời gian vui vẻ chúng tôi ở cùng nhau, chỉ cần một đứa khởi xưởng, tất cả chúng tôi đều có thể điên loạn, đơn thuần mà hưởng ứng.